Tôi không thấy một người nào có chất thi sĩ đầy đặc trong tâm hồn và trên thể xác như Lưu Trọng Lư. Một lần gặp, tôi có cảm tưởng như Lư là một vong hồn vất vưởng, nay đây mai đó, như mây như gió, phiêu bạt giữa trần gian.
Một buổi sáng, tôi đến rủ Lưu Trọng Lư đi chơi. Lư mặc áo quần vào. Chúng tôi đi bộ, và dọc theo đường Đồng Khánh chúng tôi thấy hình như khách qua lại đều ngó hai đứa tôi và cười khúc khích. Lư quay lại hỏi tôi:
- Tụi nó cười mi hay cười tao
- Chắc tụi nó cười tao vì tóc tao dài quá, hai tháng nay chưa hớt.
- Mày vô tiệm với tao chờ tao hai chục phút?
Tôi hớt tóc xong cùng Lư ra đi. Nhưng vẫn thấy bị kẻ đi đường ngó trân trân và cười khúc khích mãi. Lưu Trọng Lư lại hỏi tôi:
- Đố mi biết lần ni tụi họ cười tao hay cười mi?
Tôi ngó Lư từ đầu đến chân, rồi bảo:
- Chắc tụi nó cười mầy. Mầy mặc dư một cái quần.
Lư ngó xuống chân, mắc cỡ mặt đỏ bừng, rồi vội vàng lôi tôi lên tàu điện về nhà. Tôi cũng không ngờ rằng lúc ở nhà ra đi Lưu Trọng Lư đã mặc cái quần đen lại lơ đễnh mặc thêm chiếc quần trắng ra ngoài, quần trắng hơi cụt nên để lòi hai ống quần đen dưới chân.
Nguồn: Văn thi sĩ tiền chiến, Nguyễn Vỹ, NXB Kim Đồng (2021), tr 90 - 91